Wap Tai Game Java, Game Crack , Game Viet Hoa, Game Online Hay Cho Dien Thoai wap tai game java, tai game crack, game viet hoa hay, game online tuyen chon,
Trước đây trên xe luônngồi kín người, giờ số người chỉ còn một nửa, cảm thấy thật trống trải.
Trong xe thiếu đi tiếngcười, ngay tiếng chuyện trò cũng chẳng có, chỉ nghe thấy tiếng động cơ chạy.
Yên tĩnh quá.
Tôi mở gói quà Noãn Noãntặng, là một ống đựng đồ hình trụ bằng kim loại, thảo nào nặng thế.
Cái ống cũng không hẳnlà hình trụ, nhìn từ trên xuống, có lõm vào một ít, giống hình trăng non đầutháng.
Ống cao khoảng 10 xăngti mét, bên ngoài mạ vàng, nhưng sắc vàng không sáng, mà phảng phất nét xưa cũgiản dị.
Bề mặt chạm nổi họa tiếthai con rồng vờn ngọc, bên trong rỗng, nếu như để bút, có lẽ phải được khoảngmươi cái.
Tôi nghịch nghịch nó mộthồi, rồi cẩn thận cất vào ba lô.
Đến sân bay Thủ Đô,xuống xe, mọi người ai nấy xách hành lý của mình.
“Tạm biệt các bạn, nhớgiữ liên lạc nhé.” Thầy Lý cười nói. “Hoạt động lần này có chỗ nào chưa chuđáo, mong các bạn bỏ quá cho.”
“Lên đường bình an,”thầy Trương cũng nói.
Mấy ngày hôm nay, mỗikhi đến một điểm tham quan nào, thầy Lý lại tận tình giới thiệu, ân cần dịudàng như một người cha; còn thầy Trương thì gần như ôm trọn mấy việc tạp vụ vàomình.
Nghe những lời khiêmnhường khách khí ấy của thầy Lý, mấy bạn gái lại đỏ hoe mắt.
Vài người tận dụng thờigian chụp hình kỷ niệm cùng hai thầy.
Tôi cũng nhân cơ hội nóitiếng cảm ơn thầy Lý từ tận đáy lòng, thầy nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
“Tiễn bạn ngàn dặm, rồicũng phải chia ly,” thầy Lý nói.
Thầy Lý và thầy Trươngcuối cùng bắt tay với thầy Chu, thầy Ngô, rồi lên xe ra về.
Làm xong thủ tục lên máybay, va li cũng đã kiểm tra xong, lúc xếp hàng đợi kiểm tra an ninh, tôi thấytrong tay cậu em khóa dưới đang cầm một cuộn giấy, bèn hỏi: “Không phải cậutặng cho Vương Khắc rồi à?”
“Cô ấy vừa đem trả em,”cậu ta gượng cười đau khổ.
Nhìn dáng vẻ cô độc củacậu ta, tôi cũng không biết nên nói gì để an
Tôi đặt ba lô lên băngchuyền, khi ba lô đi qua máy X-quang, vẻ mặt của nhân viên an ninh có chút gìđó bất thường.
Nhân viên an ninh lôi từba lô tôi ra món quà Noãn Noãn tặng, hỏi: “Cái này dùng để làm gì?”
“Dùng để cho bút nghỉngơi,” tôi trả lời.
“Hả?”
“Đây là…” Sợ lại rơi vàothảm cảnh trò cười của thìa với muỗng, tôi hơi do dự nhỏ giọng nói: “Ống cắmbút?”
“Ống cắm bút chứ gì?”Anh ta lại nhìn một lần nữa, rồi đưa trả lại cho tôi, nói: “Được rồi.”
Hóa ra các anh cũng gọilà ống cắm bút à.
Lúc sắp lại ba lô, tôiliếc thấy cuộn giấy của cậu em khóa dưới, bèn nhặt lên.
“Cậu đánh rơi này.” Tôivỗ vỗ vai cậu ta.
Cậu em quay lại nhìn tôimột cái, nói: “Anh. Em không cần nó nữa, cho anh đấy.”
Tôi còn chưa mở miệng,cậu ta đã lại quay người đi thẳng.
Lên máy bay, ổn định chỗngồi xong, tôi tiện tay mở cuốn giấy ra.
Cuộn giấy vừa mở, từtrong đã rơi ra ba tờ giấy được cuộn giấu bên trong.
Tôi lần lượt mở ra từngtờ, chỉ nhìn qua đã biết là ba bức phác thảo chì.
Bức đầu tiên vẽ TrườngThành, bên trên có một đôi nam nữ, người con trai nắm tay người con gái leolên; bức thứ hai vẽ đôi nam nữ trong khu ngõ cổ, người con gái ôm mặt khóc,người con trai nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Bức thứ ba chắc là cầuthang dốc đứng trước Phật Hương Các, người con trai đứng trên cao nhất quayngười lại kéo tay người con gái, người con gái cúi đầu, phía sau còn có một đôinam nữ đứng hai bên trái phải cô gái cũng đang cúi đầu.
Ở phía dưới bên phải bứcthư pháp “Tài tử”, còn có thêm hai chữ “Giai nhân” khá nhỏ.
Tôi không kịp nghĩ ngợigì, lập tức đập đập vào cậu em đang ngồi phía trước, đưa bức thư pháp và ba tờtranh cho cậu ta.
Cậu em vô cùng kinhngạc, rồi lặng im trầm tư.
Cậu ta đột nhiên tháodây an toàn, đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi.
Tôi giật thót người,cũng lập tức tháo dây an toàn, đứng lên ôm chặt lấy cậu ta từ phía sau, nói:“Máy bay sắp cất cánh rồi, câu đừng có làm bừa!”
“Anh,” cậu ta quay đầulại, “em chỉ đi vệ sinh thôi mà.”
Nói rồi cậu ta đi vềphía nhà vệ sinh, hai mắt tôi vẫn dõi chặt theo sau.
Cô tiếp viên hàng khôngnói với cậu ta: Máy bay sắp cất cánh rồi, mời anh lát nữa hẵng dùng nhà vệsinh.
Cậu em quay người đi vềchỗ, ngồi xuống, đóng dây an toàn, rồi lại cầm cuộn giấy và bức tranh lên xemchăm chú.
Máy bay cất cánh, đèncảnh báo dây an toàn cũng đã tắt, cuối cùng cậu ta mới chịu thu cuộn giấy vàbức tranh lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm,nhắm hai mắt.
Noãn Noãn, anh càng lúccàng gần nhà, nhưng lại càng lúc càng xa em
Từ Bắc Kinh đến HồngKông mất không đến bốn tiếng đồng hồ; thêm một tiếng ở Hồng Kông đợi chuyển máybay; rồi từ Hồng Kông bay đến sân bay Đào Viên mất nửa tiếng; làm thủ tục thôngquan, lấy hành lý mất 40 phút; ra khỏi sân bay ngồi xe về Đài Nam mất tiếngrưỡi; xuống xe đi taxi, mất 15 phút là về đến nhà.
Đoạn đường còn lại ngắnnhất mà cũng là xa nhất, tôi phải xách va ly leo lên năm tầng khu chung cưkhông có thang máy.
Đến nơi rồi, cũng mệtchết rồi.
Nằm trên cái giường quenthuộc lại có một cảm giác xa lạ.
Chỉ nằm được mươi phút,tôi lại ngồi dậy mở máy tính, lên mạng.
Nhận được e-mail của TừTrì, bên trong có đính kèm rất nhiều ảnh.
Nhờ có mạng Internet,mấy tấm ảnh này còn hạ cánh sớm hơn cả tôi.
Tôi chăm chú xem từngtấm, gần như quên luôn hiện thực rằng mình đã trở về Đài Loan.
Nhìn tấm hình Noãn Noãnvô tình phì cười ở Thần Vũ Môn, tinh thần tôi chợt bị khuấy động.
Nhưng chẳng được baolây, lại dậy lên một cảm giác trống trải mất mát.
Thở dài một tiếng, tôilại xem tiếp, xem đến bức ảnh tôi chụp một mình trước Cửu Long Bích.
Cảm giác có chút gì quenthuộc, tôi cầm ống cắm bút Noãn Noãn tặng lên đối chiếu.
Hai con rồng vờn ngọctrên ống bút có nét duyên dáng rất giống hai con rồng trong Cửu Long Bích.
Có lẽ hình dáng hai conrồng trong tất cả các bức vẽ “ong hí châu” đều như vậy cả, nhưng tôi thà tinrằng đây là sự tỉ mỉ chu đáo của Noãn Noãn.
Lúc đó ở trước Cửu LongBích, tôi khăng khăng muốn Tử Trì chụp cho mình một tấm hình riêng, vì vậy, emmới chọn món đồ này tặng tôi.
Noãn Noãn, em thật giốngvới chính tên mình, luôn khiến người ta thấy ấm áp trong lòng.
Tôi nâng niu cầm cái ốngcắm bút trong tay.
Rồi đặt vào ngăn kéo tủ.
Vì không muốn nó dínhchút bụi bặm nào, tôi thà cất nó trong một chỗ kín đáo.
Đây là kiểu yêu quý gìđây?
Điền e-mail của NoãnNoãn vào dòng người nhận, rồi gõ hai chữ:
Noãn Noãn.
Anh về đến nhà rồi, điđường rất thuận lợi.
Em khỏe không?
Lương Lương ở Đài Loan.
Tìm Kiếm OnPage
Online : 1 Daily : 1 Total : 64 Time : 23:24 Date : 25/12/24