Old school Easter eggs.
Bạn đang truy cập wapsite :SiteTaiGame.Wap.Sh
Wap Tai Game Java, Game Crack , Game Viet Hoa, Game Online Hay Cho Dien Thoai
wap tai game java, tai game crack, game viet hoa hay, game online tuyen chon,
1Game Gì Đang Hót ?
Tai Game Avatar 228 - Nâng cấp nhứng tính năng mới nhất
Tai Ninja School 090 - Full Hack + Full Mod
Tai Game Gopet 120 - Cuộc chiến giữa các linh vật
Tai Music City 131 Thành phố âm nhạc phiên bản mới nhất
Tai Khi Phach Anh Hung 148 Auto Click + Mod Full
Tai Game Iwin 272 - Game đánh bài HOT nhất trên điện thoại
Sáng hôm sau chúng tôilàm vệ sinh cá nhân xong, ăn sáng rồi tới giảng đường nghe giảng. Có một họcgiả nghiên cứu rất sâu về Trường Thành tới diễn thuyết cho chúng tôi nghe. Thầycòn mang một mảnh gạch vụn từ Trường Thành to bằng bàn tay đến, để các bạn sinhviên thử độ cứng của nó.
“Có thể dùng bất kỳ bộphận nào trên cơ thể các bạn, ai làm vỡ được sẽ có thưởng,” thầy cười nói.
Khi mảnh gạch chuyền tớitay tôi, tôi nói với cậu em bên cạnh: “No, cho anh mượn đầu cậu.”
“Anh mượn cái đầu lợnlàm gì?” cậu ta đáp.
Tôi chẳng buồn đếm xỉatới cậu ta, hai tay nắm chặt mảnh gạch vụn, vận hết tất tật công lực, tưởngtượng mình là Songoku trong Bảy viên ngọc rồng, miệng gầm AAAAA... chuẩn bịbiến hình thành Siêu Xay­da.
“Gãy rồi,” tôi nói.
“Gãy thật rồi?” NoãnNoãn kinh ngạc hỏi.
“Ngón tay anh gãy rồi.”
Lần này đến lượt NoãnNoãn không buồn đếm xỉa đến tôi nữa.
Tiết giảng kết thúc vàokhoảng 10 giờ, các giáo viên kêu mọi người chuẩn bị rồi đi leo Trường Thành.
Lại nhớ tối qua các thầycòn dặn đi dặn lại nên đi giày thoải mái, các bạn nữ đừng điệu đà đi giày caogót, nhớ mang bình nước, đừng vứt rác bừa bãi ở Trường Thành, ai dám ký tên lêngạch Trường Thành thì chết chắc vân vân.
“Còn phải chuẩn bị gìnữa?” tôi tò mò hỏi Noãn Noãn. “Chẳng nhẽ còn phải đeo cà vạt nữa à?”
“Em nghĩ là muốn mọingười chuẩn bị tinh thần không lại vui quá mà ngất đi,” Noãn Noãn nói.
Tôi nghĩ cũng có lý.
Hồi đầu muốn tham giatrại hè lần này phần lớn cũng là vì muốn được leo lên Trường Thành.
Chúng tôi sẽ leo đoạnTrường Thành Bát Đạt Lĩnh cách Bắc Kinh chừng 70 cây số, có thể đi thẳng tớibằng đường cao tốc.
Nếu thời cổ kỵ binh vượtqua Bát Đạt Lĩnh, chẳng phải phút chốc có thể đến sát chân thành Bắc Kinh sao?
Đang toát mồ hôi sợ thaycho Bắc Kinh, đột nhiên trong xe rộ lên tiếng “Ồ”.
Tôi quay đầu nhìn ra cửakính, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
“Đây...” tôi lắp bắp.
“Đây là Cư Dung Quan,”Noãn Noãn nói.
Hai bên Cư Dung Quan lànúi cao sừng sững chót vót như những lưỡi gươm, giữa là khe sâu, quan thành CưDung Quan nằm ở chính giữa khe sâu đó.
Địa thế hiểm trở, chắngiữ vị trí xung yếu của Bắc Kinh, chẳng trách Lã thị Xuân Thu [16] từng đề:Thiên hạ cửu tắc, Cư Dung kỳ nhất.
Cư Dung Quan không chỉhùng vĩ, mà phong cảnh còn mê đắm lòng người, dãy núi hai bên ánh màu lam biếc,dòng suối trong xanh chảy ở chính giữa. Thật khó tưởng tượng nổi chiến tranh cóthể thay thế vẻ hào hùng, tú lệ
“Xem ra Bắc Kinh có thểthở phào nhẹ nhõm rồi,” tôi nói.
“Anh bảo gì cơ?” NoãnNoãn hỏi.
“Kỵ binh vượt qua TrườngThành – Bát Đạt Lĩnh, nhìn thấy Cư Dung Quan nhất định sẽ phải xuống ngựa chiêmngưỡng cảnh đẹp này,” tôi nói. “Trong lúc cảm kích trước vẻ đẹp tú lệ nơi đây,có lẽ sẽ đột nhiên tỉnh ngộ, cảm nhận nhân sinh khổ đoản, đánh đánh giết giếtquá vô vị, lên ngựa quay đầu rút về chưa biết chừng.”
Noãn Noãn trợn tròn mắtnhìn tôi, không nói gì.
“Em đừng lo.” Tôi cườicười với Noãn Noãn. “Bắc Kinh an toàn rồi.”
“Đã bảo anh phải chuẩnbị tâm lý mà.” Noãn Noãn trừng mắt với tôi. “Giờ lại toàn nói nhảm nữa.”
Qua Cư Dung Quan, chẳngmấy chốc đã đến Trường Thành – Bát Đạt Lĩnh. Nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến mườimột rưỡi.
Giáo viên nói giờ đi ănmì trụng tương trước, ăn no xong còn có sức lên đường.
(Câu “ăn no còn có sứclên đường” nghe thật kỳ kỳ, phạm nhân bị chém đầu vào phút cuối đều được nghecâu này.)
Lúc ăn mì trụng tương,Cao Lượng khơi chuyện, cậu ta nói hồi nhỏ mẹ cậu ta thường nấu một nồi totương, chỉ cần múc vài thìa tương rưới lên mì, đảo đảo mấy cái, xì xụp húp làhết một bát, bữa ăn coi như xong.
“Bình thường đều ăn thếđấy,” cậu ta nói.
Tôi bỗng nhớ ra từ lúcxuống máy bay đến giờ, một hạt gạo trắng cũng chưa từng nhìn thấy, chứ đừng nóiđến cơm trắng.
Trong sách giáo khoa Địalý có viết: Người miền Nam ăn gạo, người mBắc ăn mạch, cổ nhân nói quả nhiênkhông sai.
Lên đến cáp treo phíanam nối với Nam Tư Lầu, khoang cáp vừa khởi động, Noãn Noãn liền cười thíchthú.
Em xoay người lại, quỳlên ghế ngồi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẫy tay lia lịa, miệng còn nói gì đó.
“Ngồi chắc đi,” tôi nói.
“Lần đầu gặp cũng phảichào Trường Thành, nói câu ‘đã vất vả rồi’ chứ,” Noãn Noãn nói.
“Em...”
“Đây cũng là lần đầu emleo Trường Thành đấy.”
“Đã nói em chuẩn bị tâmlý mà,” tôi nói. “Giờ thì toàn nói nhảm rồi.”
“Anh mới nói nhảm ý.”Noãn Noãn lại xoay người ngồi ngay ngắn.
Xuống cáp treo, các giáoviên dặn dò ngắn gọn nên lượng sức mình, không miễn cưỡng cố quá, nhớ hẹn tậptrung ở Phong Hỏa Đài.
Tôi nhìn ra xa, TrườngThành uốn lượn qua các mỏm núi, như một con rồng lớn đang đợi rướn mình baythẳng lên bầu trời.
Nhìn sang trái phải, haimặt tường thành độ cao không đều, hình dạng cũng không đồng nhất.
Cao Lượng nói những răngcưa lồi lõm kia gọi là tường lũy, cao gần một mét bảy, vừa đủ để che chắn chonhững người giữ thành, phòng ngự kẻ địch bên ngoài. Tường lũy có các lỗ hổng đểquan sát bên ngoài lúc tuần tra, dưới các lỗ hổng có một lỗ nhỏ hình vuông đểđặt cung tên bắn; mặt thấp hơn chỉ cao một mét, gọi là tường hiên, cũng giốngnhư những bức tường thấp khác.
“Tường hiên dng để làmgì?” Noãn Noãn hỏi.
“Tuần tra mệt rồi có thểngồi nghỉ uống miếng nước,” tôi nói.
“Đừng nói bừa,” NoãnNoãn nói.
“Người ngựa đi trênđường lên thành, nhỡ may bị ngã xuống dưới thì nguy hiểm, tường hiên này có tácdụng bảo vệ,” Cao Lượng nói. “Hơn nữa tường hiên cách mỗi đoạn lại có một cửatròn, trong cửa có bậc thang đá để binh sĩ lên thành xuống thành.”
Tôi nhìn Cao Lượng bằngánh mắt kính trọng.
“Sau khi đến Bắc Kinh,cứ không có việc gì làm em lại leo Trường Thành mà,” cậu ta nói.
Chúng tôi cùng leo vềphía Bắc, đoạn nào quá dốc còn có lan can sắt để mọi người vịn vào mà lênxuống.
Nhìn qua các lỗ hổngtrên thành, toàn là núi non trùng điệp, cây khô, cỏ dại, làm thành một dảihoang vu.
Cứ cách trăm mét lại cómột cái lầu thành hình vuông, loại hai tầng gọi là địch lầu, tầng trên cùngdùng để quan sát hoặc tấn công, tầng dưới để binh sĩ nghỉ ngơi hoặc trữ vũ khí;loại một tầng gọi là thành đài, bốn phía đều có lỗ hổng để tuần tra và tấncông.
Cao Lượng nói lầu NamTư, Nam Tam, Bắc Tam, Bắc Tư giờ vẫn hay gọi đều là các địch lầu.
“Chúng ta sẽ trèo lênBắc Bát Lầu cao nhất so với mực nước biển trên đoạn Trường Thành Bát Đạt Lĩnh,”cậu ta nói.
Noãn Noãn dù gì cũng làcon gái, thể lực yếu, thỉnh thoảng lại phải dừng lại dựa vào lan can thở lấyhơi.
Có lúc gió thổi khiến emnghiêng ngả, Cao Lượng nói đây là chỗ hút gió, nên gió rất lớn.
“Nếu là vào giữa mùa ThuĐông, gió còn mạnh hơn, trời còn lạnh hơn. Đến lúc đó leo Trường Thành mới càngcó cảm nhận sâu sắc,” cậu ta nói.
Lúc này chúng tôi ai nấyđều mặc quần áo mỏng, chỉ mang thêm bình nước mà vẫn phải bám vào lan can lênxuống; vậy mà tướng sĩ giữ thành thời cổ cả người giáp sắt, tay mang binh khí,đầu đội cuồng phong chạy lên chạy xuống nơi này. Ngày ngày nhìn ra cảnh hoangvu bên ngoài, ngoài tấm áo bào của mình chẳng thấy nổi một bóng ai khác, hẳnphải đơn độc, cô quạnh đến nhường nào.
Muốn thấy bóng người lạicũng sợ thấy bóng người, bởi chỉ cần nhìn thấy một bóng người có thể sẽ đồngnghĩa với việc chiến sự bùng nổ, đây là kiểu tâm trạng mâu thuẫn gì?
“Nếu như...”
“Nếu như nam nữ trên đờiđều có thể đối với nhau bằng tấm lòng chân thành thuần khiết,” Noãn Noãn ngắtlời tôi, nói tiếp: “đến lúc đó Trường Thành có thể ngậm cười mà sụp đổ rồi. Cóphải anh muốn nói thế không?”
“Hì,” tôi bật cười. “Emnghỉ đủ chưa?”
“Rồi,” Noãn Noãn gậtđầu.
Cao Lượng thể lực khỏe,dọc đường cứ giơ máy ảnh như giơ súng chụp đông chụp tây chẳng ngơi nghỉ. Tôivà Noãn Noãn cứ đến một địch lầu lại ngồi nghỉ ngơi uống nước, ngắm nghía tứphía.
Trên tường thành thườngthấy mấy dòng chữ “Đã từng đến đây” do các du khách đề lên, hiện tượng này cũngthường thấy tại các danh lam thắng cảnh ở Đài Loan.
Xem ra Tôn Ngộ Khôngtrong Tây du kí quả là hại người không nhẹ.
Còn nhớ hồi đại học đithăm nhà ma Dân Hùng, ở đó đâu đâu cũng bị viết “đã từng đến đây”.
Có cậu học sinh chơi ác,khắc xong dòng chữ “đã từng đến đây” còn tiện tay viết thêm điện thoại liên lạcvới địa chỉthầy giáo.
“Xem ông còn dám tùytiện nữa không nào.” Viết xong cậu ta chua thêm một câu.
Tôi đứng dậy xem trêntường còn có những chữ gì.
“Đến Trường Thành rồi!Mình là Hảo hán!”
Câu này quá thường,không chừng phải có đến tám nghìn viên gạch trên Trường Thành viết thế này.
“Mình phải học theoTrường Thành, kiên cường sừng sững nghìn năm!”
Kiên cường cũng tốt,nhưng phải có công, tâm, đức. Không có công, tâm, đức mà sừng sững nghìn nămchắc thành di họa nghìn năm mất.
“Tiểu Hồng! Tình yêu anhdành cho em ngun ngút như Trường Thành!”
Trò ngớ ngẩn làm lúc simê, cũng có thể thông cảm. Tiểu Hồng làm ơn, đá thằng cha đó đi.
“XX của ta còn dài hơnTrường Thành!”
“Mẹ kiếp!” tôi không kìmnổi buột miệng.
“He he...” Thấy NoãnNoãn đang nhìn, mặt tôi đỏ bừng. “Anh thất thố quá.”
“Không sao,” Noãn Noãnnói, “anh chửi được đấy”.
“Anh còn có thể chửi khónghe hơn ấy chứ.”
“Chửi nghe xem nào.”
Tôi mở miệng, trước sauđều không phun được từ nào nữa, cuối cùng đành nói: “Hay bọn mình đi tiếp đi.”
Trèo lên phía trước mộtlúc, cuối cùng cũng­Phong Hỏa Đài, địa thế ở đây vừa cao vừa hiểm, tầm nhìn lạirộng rãi, vậy nên mới được dùng làm nơi đốt lửa báo hiệu.
Có khoảng hơn hai mươisinh viên đang ngồi tán chuyện, Từ Trì nhìn thấy tôi bèn nói: “Anh Thái, chânanh vẫn ổn đấy chứ?”
Nghe cậu ta nói tôi mớicảm thấy chân mình đã hơi bủn rủn.
Trong bốn giáo viên đãcó ba người tới nơi, thầy Lý phía Bắc Kinh bị tụt lại phía sau, thầy tới cũngcó nghĩa là cả đoàn đã đầy đủ.
Mười phút sau, thầy Lýcuối cùng cũng cán đích.
Thầy thở hồng hộc, đếmlại số người, hắng giọng vài cái rồi nói:
Mọi người đều đã nghecâu “Bất đáo Trường Thành phỉ hảo hán” rồi, nhưng có nhất định phải leo TrườngThành mới chứng tỏ mình là hảo hán không? Các bạn cứ thử chọn một ngọn núi hiểmtrở, rồi trèo từ chân núi lên đỉnh núi xem, ai dám nói các bạn không phải hảohán? Hoặc giả các bạn đi bộ một lèo quanh Bắc Kinh, giữa đường không nghỉ,không gọi xe cấp cứu không khóc bố gào mẹ, lại chẳng phải hảo hán sao? LeoTrường Thành, mục đích không chỉ để chứng tỏ mình là hảo hán, nhìn dưới chânxem, các bạn đang giẫm lên những động mạch lịch sử. Có Trường Thành, nước Tầnmới có thể thôn tính sáu nước, thống nhất Trung Nguyên; nếu như không có TrườngThành, lịch sử sẽ hoàn toàn thay đổi. Các bạn thường đọc trong sách những câuthơ ngắm vịnh Trường Thành cùng những tướng sĩ nơi biên cương, đó là nét đẹpcủa văn học; ngày hôm nay, các bạn leo một lượt, càng có cảm xúc sâu sắc hơn vềnét đẹp văn học ấy, đồng thời các bạn cũng có thể cảm nhận tính chân thực củalịch sử. Lịch sử chính là dấu chân của nhân loại để lại qua hàng nghìn năm, dấuchân của các bạn lúc này đây cũng sẽ trở thành lịch sử trong tương lai đấy.Nhìn quanh bốn phía, địa thế càng hiểm yếu, càng thể hiện sự hùng vĩ của TrườngThành, nếu như Trường Thành được xây trên đồng bằng, thế lại chẳng như một bứctường sao. Đời người cũng thế, càng khó khăn trắc trở, càng có thể thể hiện giátrị của các bạn, càng có thể khích lệ các bạn tiến lên, hiểu được tầng đạo lýnày, các bạn mới là hảo hán đích
Thầy nói xong mọi ngườirào rào vỗ tay, thầy Lý quả thực nói rất hay. Tuy nhiên hơi cảm tính quá thìphải.
Thầy Trương phía BắcKinh đứng dậy, cũng hắng giọng nói:
“Lát nữa mọi người cùngđứng chụp một bức ảnh tập thể dưới Phong Hỏa Đài. Trong lúc chụp ảnh, mong cácbạn sinh viên hãy cùng thầm cầu nguyện trong lòng: Nguyện Phong Hỏa Đài mãikhông còn đốt lên khói lửa.”
Giờ thì sao đây? Cảmtính cũng có thể bị lây nhiễm rồi.
Thầy Trương mời thầy Chuphía Đài Loan cũng lên nói vài lời, thầy Chu chậm rãi đứng dậy, nhìn quanh khắplượt, nói:
“Thường nghe người tanói: Đây chính là lịch sử. Câu nói này còn có một ý nghĩa sâu xa khác. Chúng tađều biết ‘đây’ trong Tiếng Anh nói là ‘dít-sờ’ (this), đọc lên nghe rất giống‘lịch sử’, do vậy this is lịch sử có nghĩa là...”
Thầy ngẩng đầu lên, nhìnvề phía xa, nói: “Đây chính là lịch sử.”
Nghe xong câu này, tôichỉ còn biết ngã lăn ra đất.
Phong Hỏa Đài dù có đốtlên khói lửa, nghe thầy nói một câu, có lẽ cũng tắt luôn.
Cuối cùng là thầy Ngôphía Đài Loan, thầy chỉ điềm nhiên nói:
“Các bạn sinh viên tronglòng nhất định có rất nhiều cảm xúc muốn được bộc bạch. Thế này đi, tối naytrước khi đi ngủ, mỗi người hãy nộp một bài viết 500 chữ về cảm xúc khi leoTrường Thành cho tôi.”
Tôi vừa nghe xong liềntừ dưới đất đứng bật dậy, tru lên một tiếng bi thương.
“Tôi chỉ đùa thôi.” Thầybật cười ha hả. “Lát nữa còn phải leo tiếp, cho các bạnều thuốc kích thích ấymà.”
“Hơi đâu đùa cái gìchứ.” Tôi hừ mũi.
“Thế còn anh?” Noãn Noãnhỏi. “Anh thì có cảm xúc gì?””
“Anh...”
“Có phải anh lại địnhnói cáp treo dài, Trường Thành lại càng dài, đến sợi mì ăn bữa trưa cũng dàihơn ở Đài Loan, tóm lại chỉ một chữ dài?”
Tôi cười không trả lời.Đúng là bị em nói trúng rồi.
Khi mọi người tập trunglại chuẩn bị chụp ảnh, thầy Chu lại nói:
“Mọi người lôi chứngminh thư ra để trước ngực chụp ảnh, như vậy mới kool.”
Giờ là lúc chụp ảnh tộiphạm truy nã ư?
Tôi liếc trộm tấm thẻchứng minh thư trong tay Noãn Noãn, còn em đường hoàn quay đầu nhìn chăm chútấm thẻ của tôi.
Tôi khẳng khái đưa tấmthẻ cho em, em cười cười, cũng đưa tấm thẻ của em cho tôi.
Chứng minh thư của NoãnNoãn có in nổi bản đồ Trung Quốc màu trắng trên nền xanh dịu, còn có một cộtbiểu thị “Dân tộc Hán”.
“Tiếp tục lên đườngthôi,” chụp ảnh xong, thầy Trương nói.
Mới leo được không lâu,đã thấy tận cùng của tường thành là vách núi, cụt đường rồi.
“Đây là nơi nàng MạnhKhương khóc đổ Trường Thành phải không?”
“Không phải,” Noãn Noãnchỉ tay phải về phía Đông, “là ở Sơn Hải Quan kìa, nơi Trường Thành nhập vàobiển.
“Thật không?”
“Phía đông thành Sơn HảiQuan có làng Đá Vọng Phu, phía bắc ngôi làng là ngọn núi Phượng Hoàng, miếunàng Mạnh Khương ở chỗ đó. Sau miếu có một hòn đá lớn, gọi là đá Vọng Phu. Phíatrên bên phải có một vết lõm, là dấu chân em Mạnh Khương đứng trên hòn đá chờchồng.”
“Em đến đó rồi à?”
“Em nghe kể thế.”
“Sao em toàn nghe kểthế?”
“Vì tai em tốt mà.” NoãnNoãn cười.
Noãn Noãn dứt khoát ngồixuống, vẫy vẫy tay với tôi, tôi bèn ngồi xuống cạnh em.
“Trên mặt biển Bột Hảiphía đông nam miếu nàng Mạnh Khương, có hai rặng san hô cao thấp đối xứng nhau,rặng cao đứng như một tấm bia, rặng thấp nằm như một ngôi mộ, nghe nói đó chínhlà mộ nàng Mạnh Khương.” Ngừng lại một lúc, Noãn Noãn lại nói tiếp:
“Dù cho nước biển dângthế nào, cũng vĩnh viễn không nhấn chìm được ngôi mộ đó.” Giọng Noãn Noãn khikể chuyện rất dịu dàng, khiến người ta không muốn chen ngang phá tan không khí.
“Rất đẹp phải không?”một lúc sau, Noãn Noãn hỏi.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Liếc mắt sang thấy NoãnNoãn khẽ ngẩng đầu, nhắm mắt lại, thần thái rất thả lỏng.
Sau lưng vang lên haitiếng he he, tôi và Noãn Noãn cùng quay đầu lại, đã thấy Cao Lượng đứng saulưng.
“Xin lỗi nhé, quấy rầyhai người rồi,” cậu ta nói. “Thực ra có rất nhiều lỗ hổng trong truyền thuyếtnàng Mạnh Khương.
“Hở?” Tôi đứng lên.
“Thứ nhất, nàng MạnhKhương và Tần Thủy Hoàng căn bản không phải là người cùng một thời, Tần ThủyHoàng phải kêu nàng Mạnh Khương là bà cố cố cố cố..., vài từ cố nữa vẫn cònthiếu. Thứ hai, Trường Thành mà Tần Thủy Hoàng và các vị tiên tổ khác đã xâydựng chưa từng tới tận Sơn Hải Quan.”
Cao Lượng nói như đinhđóng cột.
Tôi tin những gì CaoLượng nói là đúng với sử sách.
Nhưng, giữa nàng MạnhKhương “đẹp” và nàng Mạnh Khương “thật”, nếu như hai nàng muốn xông vào đánhnhau một mất một còn, tôi thà giữ nàng Mạnh Khương “đẹp” lại lòng mình.
Dù gì tôi cũng đã lĩnhngộ được cái “thật” của lịch sử, vậy hãy để tôi giữ lấy cái “đẹp” của nàng MạnhKhương đi.
Nghe úi chao một tiếng,hóa ra Noãn Noãn muốn đứng dậy kết quả lại ngã phệt xuống đất.
“Chân hơi tê.” Noãn Noãncười đứng dậy.
“Để anh giúp em.” Tôiđưa tay phải ra.
Noãn Noãn cũng giơ tayphải nắm lấy tay tôi, tôi thuận thế kéo một cái, em liền đứng dậy, phủi phủiống quần.
“Có đường tắt,” CaoLượng chỉ về một bên, “đi qua kia là có thể tiếp tục leo rồi.”
Cao Lượng dẫn tôi vàNoãn Noãn lên Trường Thành qua đường tắt. “Sắp tới rồi,” cậu ta cứ luôn mồm nóivậy.
Nhìn thấy có một địchlầu không xa, tôi thầm nghĩ lại được nghỉ một lúc
“Cuối cùng cũng đến BắcThất Lầu,” Cao Lượng nói.
“Bắc Thất? Cậu khẳngđịnh đây là Bắc Thất ư?”
“Đúng thế,” Cao Lượngnói. “Lầu tiếp theo là điểm cuối cùng, Bắc Bát Lầu.”
“Noãn Noãn!” tôi gọilớn.
“Em ở ngay cạnh anhnày,” Noãn Noãn nói, “anh gọi cái gì thế?”
“Mau, đây là lầu của em,em phải đứng đây chụp riêng một kiểu.”
Noãn Noãn và Cao Lượnghình như đều không hiểu mô tê gì.
Tôi giục mãi, Noãn Noãnnói: “Máy ảnh của cậu ấy chuyên nghiệp lắm, đừng lãng phí phim.”
“Phim cũng như tuổi trẻấy, đều dùng để lãng phí mà,” Cao Lượng cười cười.
Ồ? Lời Cao Lượng nóicũng sâu sắc thật.
Cao Lượng giơ ống kínhra ý Noãn Noãn mau chọn tư thế, Noãn Noãn nhìn ánh mắt gi­an tà của tôi, chỉtôi nói: “Anh quay người đi, không được nhìn.”
Tôi quay người đi, CaoLượng chụp tách một kiểu, rồi nói: “Anh Thái, anh cũng làm một kiểu không?”
“Thôi,” tôi lắc đầu,“cái lầu này chỉ có thể dùng để hình dung Noãn Noãn thôi.”
Phóng tầm mắt nhìn raxa, Bắc Bát Lầu cô quạnh đứng giữa không trung, xa xôi nghìn trùng.
Tưởng như ông trời đãgiơ tay ra túm Bắc Bát Lầu nhấc lên trời, vậy nên con đường tới Bắc Bát Lầu mớitheo đó mà thẳng đứng như vậy.
Đường càng đi càng dốc,thành càng đi càng hẹp, gạch trên tường thành dường như cũng càng dày nặng hơn.
“Đoạn đường này được gọilà dốc Hảo Hán,” Cao Lượng nói. “Anh Thái, cố nữa lên.”
Tôi sắp nước mắt ròngròng rồi đây.
Phàm là những nơi mangtên dốc Hảo Hán, đều là chỗ ngang nhiên hành hạ con người.
Hồi đại học leo lên dốcHảo Hán ở núi Ali, leo đến nỗi cuối cùng đúng thành bốn chân bò trên mặt đườngmà leo.
Tôi bảo Noãn Noãn leotrước tôi, làm thế ngộ nhỡ em trượt chân rơi xuống tôi còn có thể đỡ kịp.
“Sư huynh, em ở sau anhnày.” Tôi quay đầu bèn thấy cậu em khóa dưới, nhưng đến câu chào tôi cũng chẳngcòn sức mà nói nữa.
Cậu ta tay phải kéo tayVương Khắc leo lên, tay trái còn giơ chữ V ra với tôi.
“Em hơi sợ độ cao,nên...” Vương Khắc dường như thấy ngại, nhỏ nhẹ nói.
Không ngờ tên tiểu tửnày tinh thần tốt vậy, còn có thể nắm tay con gái nhà người ta nữa, điều nàykhiến tôi thật không thoải mái.
“Đừng khựng mông lại chứhuynh.” Cậu ta lại nói, “Em không tránh được đâu.”
Nếu như không phải...tôi hết hơi... chửi người... Vương Khắc lại ở đây... tôi nhất định chửi cậu...đồ đầu lợn.
Tôi hẳn phải mệt chếtrồi, ngay đến tâm tư trong lòng cũng bị ngắt quãng thế nà
Noãn Noãn hình như cũngkhông chịu nổi nữa, dừng chân thở hồng hộc.
“Noãn Noãn,” tôi nói,“nói cho em chuyện này rất hay.”
“Gì?” Noãn Noãn quaylại.
“Em có biết ở Đài Loanđồ ngốc nói thế nào không?”
“Nói thế nào?”
“Chính là ‘bắc thất’.”
“Anh...”
Noãn Noãn trừng mắt chỉtay về phía tôi.
“Muốn báo thù thì đitiếp hẵng nói.”
Noãn Noãn biến phẫn uấtthành sức mạnh, cắm đầu đi tiếp. Sắp tới rồi... sắp tới rồi...
Cuối cùng cũng tới rồi.
Noãn Noãn chẳng còn sứcđâu mà mắng tôi, ngồi liệt dưới đất. Còn tôi đến sức để ngồi cũng chẳng có nữa.
Vương Khắc lia lịa cảmơn cậu em nọ, thằng nhóc chỉ biết cười ngớ ngẩn.
“Không có gì đâu,” cậuta nói, “tớ hay dắt mấy bà lão qua đường lắm.”
Thằng khốn, đến tay bàgià đầy vết nhăn nheo cũng không tha.
Cảnh sắc trên Bắc BátLầu càng hoang vắng, người đứng ở nơi này càng cảm thấy cô độc.
Tôi thầm nghĩ những binhsĩ trấn thủ nơi đây ăn cơm thế nào được? Có khi còn đưa cơm lên nữa.
Lúc đi xuống ăn cơm, cứnghĩ đến ăn no xong lại phải leo một đoạn thế này, thì sao mà ngon miệng chonổi.
Có khi lâu ngày rồichẳng buồn xuống ăn cơm nữa.
Thật khiến người ta quáthương cảm.
Thầy Lý sau rốt cũng lêntới nơi. “Thế nào rồi?” thầy cười hỏi.
“Liệt rồi ạ.” Cả đám sinhviên kêu thảm thiết.
“Đã lĩnh ngộ được ‘Ỷkiếm dục thùy ngữ, quan hà không uất hu [17]’ của thi nhân Cao Thích thời Đườngchưa?” thầy hỏi.
“Một lĩnh ngộ quá đauđớn,” có sinh viên Đài Loan trả lời.
“Đây chính là lịch sử,”thầy Chu phía Đài Loan nói. “Mọi người nói có phải không?”
Lần này chẳng ai còn sứctrả lời nữa.
“Hăng hái lên nào, cácvị hảo hán.” Thầy Trương phía Bắc Kinh giơ máy ảnh lên. “Mọi người cùng chụpchung một bức ở đây, mong các bạn thầm nhủ trong lòng: tôi là một hảo hán yêuhòa bình.”
Lúc chụp ảnh, thầy Ngôphía Đài Loan kêu cậu em khóa dưới tôi nằm xuống đất giả chết, lại gọi thêm bốnsinh nữa lần lượt nắm lấy tứ chi cậu ta khiêng lên làm bối cảnh. Thật khổ chothầy vẫn còn có hứng làm trò cười.
Từ đây, chúng tôi ngồicáp treo phía bắc xuống thành. Ngồi trong khoang cáp, thấy buồn ngủ, nên xuốngkhỏi cáp treo, lên ô tô, chẳng bao lâu tôi đã
Noãn Noãn lay tôi tỉnh,mở choàng mắt đã thấy mọi người đều đang xuống xe, tôi cũng nhổm dậy theo.
Trời đã tối, tôi cảmthấy mờ mờ ảo ảo, lúc xuống xe chân bước còn không vững.
“Cả đoàn đi rửa mặt mũi,xốc lại tinh thần trước đã,” thầy Lý nói. “Tôi thấy hay tối nay đừng ra ngoàinữa, cứ ăn trong nhà ăn của trường thôi.”
“Ăn trên xà ngang?” tôihỏi Noãn Noãn. “Chúng ta đều biến thành vượn rồi sao?”
“Nhìn miệng em đây này.”Noãn Noãn nói lại rành rọt từng chữ: “Nhà – ăn.”
Hóa ra là ăn cơm tạicăng tin trường, thế thì quá tốt, không cần phải vội vàng nữa.
Rửa mặt bằng nước lạnhxong, cũng coi như lấy lại được chút tinh thần. Bước vào căng tin, cuối cùngcũng nhìn thấy cơm trắng.
Ai chà, mấy ngày khônggặp rồi, em vẫn trắng như thế, thật khiến người ta cảm động quá.
Lát nữa mà ta có ăn ítthì em đừng phật lòng nhé, đấy không phải lỗi của em, chỉ là vì ta mệt quáthôi.
Ý? Hình như em khô đihả, sau này nhớ vào nồi cơm điện rồi phải uống thêm ít nước nhé.
“Anh lầm bầm cái gìđấy?” Noãn Noãn bê đĩa cơm đứng trước mặt tôi. “Vẫn chưa tỉnh à?”
“Tỉnh rồi chứ.”
“Anh chắc không?” NoãnNoãn đặt đĩa cơm, ngồi xuống đối diện tôi.
“Anh biết em tên là NoãnNoãn, người Hắc Long Gi­ang, lên Bắc Kinh học, thích tỏ ra sành sỏi, tai rấtthính nên thường hay nghe nói. Như thế đã coi là tỉnh chưa?”
“Anh vẫn còn quên mộtchuyện.”
“Chuyện gì?”
“Em muốn tới Noãn Noãn.”
“Anh lại buồn ngủ rồi.”Tôi nằm bò ra bàn giả vờ ngủ. Nằm một lúc, không nghe thấy Noãn Noãn có phảnứng gì.
Cứ nằm bò ra cũng khôngphải cách hay, tôi bèn từ từ ngồi dậy, len lén cầm bát đũa.
“Mỏi chân không?” NoãnNoãn hỏi.
“Ừ.” Tôi gật đầu. “Emcũng thế à?”
“Đương nhiên rồi, leo cảmột ngày Trường Thành, lẽ nào chân vẫn còn bình thường được?”
“Tính hài hước của emsâu sắc thật đấy.”
“Thế ư?”
“Anh từng xem một bộphim, nữ nhân vật chính và nam nhân vật chính đứng tránh mưa dưới cây dừa, độtnhiên từ trên cây rơi xuống một quả dừa, chàng trai nói: Là quả dừa đấy! Cô gáivặc lại: Từ trên cây dừa rơi xuống đương nhiên là quả dừa, lẽ nào lại là quả ổichắc?” Tôi cười cười, “tính hài hước của em giống nữ nhân vật chính thật.”
“Anh thích xem phim à?”Noãn Noãn hỏi.
“Ừ,” tôi gật đầu, “phimgì cũng xem, nhưng phim nghệ thuật thì rất ít xem.”
“Sao lại thế?”
“Có lần anh xem một bộphim nghệ thuật, trong đó Võ Tòng nói với Phan Kim Liên rất thâm tình thế này:trong lòng tôi, chị mãi là một bông hoa vàng trên đồng cỏ xanh.” Tôi cườiằngsặc. “Khoảnh khắc đó, anh sụp đổ luôn.”
“Sao lại cười kiểu thế?”
“Lúc đó anh cười thếđấy, kết quả bao ánh mắt như băng xung quanh đều chĩa hết lại. Từ đó anh khôngdám xem phim nghệ thuật nữa, sợ lại nghe thấy mấy câu thoại kinh điển kiểuthế.”
Nói xong, tôi lại khôngkìm nổi cười sằng sặc.
“Cười xong chưa?” NoãnNoãn nói. “Miệng anh không tê à?”
“He.” Tôi ngừng cười,nói: “Thật đến giờ anh vẫn còn sợ đây.”
Đột nhiên cảm thấy chỉcần ở bên Noãn Noãn, tôi liền trở nên lắm lời.
Điều này có hai khảnăng, một là em có thể khiến tôi bất giác muốn nói nhiều, hai là tôi dễ dàngcảm thấy em muốn nghe, thành ra càng nói càng nhiều chuyện.
Ngay như bây giờ, em cóvẻ khá mệt mỏi, nhưng lại vẫn có tinh thần nghe tôi nói mấy lời nhảm nhí này.
“Thật mệt quá.” Em cúi đầunhìn đĩa cơm. “Ăn không hết, phải làm sao đây?”
“Ăn không hết, gói mangvề.” Tôi nói.
“Câu này không phải dùngthế đâu.”
“Ở Đài Loan dùng thếđấy.” Tôi cười he he mấy tiếng.
Tôi và Noãn Noãn ra khỏinhà ăn, đi mấy bước, tôi bỗng dừng khựng lại.
“À. Suýt nữa quên mất,”tôi nói.
“Qu
“Anh mới là ‘bắc thất’,”tôi chỉ mình nói. “Lúc ở Trường Thành trêu em, em đừng để bụng nhé.”
Noãn Noãn nghĩ một lúcrồi bật cười thành tiếng, nói: “Lần sau đừng có đem tiếng Đài Loan ra mắng em,em nghe không hiểu đâu.”
“Ừ,” tôi nói, “muốn mắngem nhất định phải mắng bằng tiếng phổ thông, thế em mới hiểu được.”
“Này!”
“Anh đùa thôi.”
Đi qua giảng đường, thấyphần lớn sinh viên đều đang ở bên trong, tiếng cười đầy ắp căn phòng.
Người nói chuyện, ngườikhoe đồ lưu niệm hôm nay mua ở Trường Thành, có người lại xem ảnh trong máy kỹthuật số.
Tôi và Noãn Noãn nhậphội với bọn họ, Từ Trì nói với tôi: “Anh Thái, em chụp trộm anh một cái đấy.”
Xích lại xem, hóa ra làkiểu tôi ngã phịch xuống đất ở Phong Hỏa Đài.
“Lúc đấy sao anh khônglàm chữ V?” Noãn Noãn nói.
“Em đúng là chỉ thấy câymà không thấy rừng,” tôi nói, “hai chân anh choãi ra, chẳng phải là hình chữ Vrồi còn gì?”
Tôi đắc ý cười ha ha,cười còn chưa dứt, mắt đã tia thấy cậu em khóa dưới đang ngồi cùng Vương Khắctrong góc giảng đường.
Tôi tò mò tiến lại.
Vương Khắc đang cúi đầuvẽ gì đó, cậu em ngồi đối diện, cũng cúi đầu xem Vương Khắc vẽ v
Tôi chen đầu vào giữahai người, ba cái đầu vừa hay làm thành một tam giác cân.
Đó là một bản vẽ phác,Trường Thành uốn lượn trên các mỏm núi như một con rồng, người tới ngao duTrường Thành điểm xuyết thành những vây rồng.
“Vẽ đẹp quá!” tôi thốtlên cảm thán.
Vương Khắc ngẩng đầulên, bẽn lẽn cười với tôi.
“Sư huynh.” Tên tiểu tửcũng ngẩng lên, ra chiều thần bí nói: “Sáng nhỉ.”
“OK,” tôi gật đầu vớicậu ta, “anh hiểu.”
Lúc quay người định đi,tôi còn thấy ánh mắt Vương Khắc đầy vẻ bối rối.
“Ý của cậu ta là anhđang làm cái bóng điện giữa hai đứa ấy,” tôi nói với Vương Khắc. “Bóng điệnchính là...”
“Sư huynh!” Cậu em đãhơi sốt ruột.
Vương Khắc đã hiểu ra,mặt lộ vẻ ngượng nghịu, lại cúi xuống vẽ tiếp.
Tôi cười thỏa mãn bỏ đi.
“Anh này, thật xấu gớm,”Noãn Noãn nói.
“Xấu gớm?” tôi hỏi.“Nghĩa là gì?”
“Gớm trong tiếng ĐôngBắc nghĩa là rất, cực kỳ.”
“Ồ,” tôi bừng tỉnh lĩnhngộ, “Noãn Noãn, em thật xinh gớm. Nói thế có được không?”
“Cách nói thì khôngsao,” Noãn Noãn bật cười, “nhưng tính từ miêu tả em có vẻ không thích hợp
“Đã không thích hợp saoem còn cười vui thế?”
“Lương Lương!” Noãn Noãnhét lên.
Tôi vội vàng dạt sangbên Từ Trì giả bộ bận bịu.
Mọi người ngồi tronggiảng đường nói chuyện rất khuya, mãi đến khi các thầy tới đuổi mới chịu tan.
Về đến phòng, vừa nhảylên giường đã thấy hai mắt trĩu xuống.
“Anh Thái, lần sau anhđến Bắc Kinh, em dẫn anh đi leo đoạn Trường Thành Tư Mã Đài,” Cao Lượng nói.
Cậu ta bảo chỗ đó làđoạn Trường Thành heo hút, rất ít du khách, với lại phần lớn toàn là khách nướcngoài.
Cậu ta cũng nói TrườngThành Tư Mã Đài cực kỳ hùng vĩ hiểm trở, là thiên đường của các nhà thám hiểm,vân vân...
Tôi cũng chả nhớ nữa, vìcậu ta kể đến nửa tôi đã ngủ thiếp rồi, người đã ngủ trí nhớ vốn ngắn mà.
1Tìm Kiếm OnPage
Online : 1 Daily : 1 Total : 69
Time : 23:33 Date : 25/12/24
U-ON
Gopet - Mobi Army - Wap Game Hay - Wap Tai Game