Wap Tai Game Java, Game Crack , Game Viet Hoa, Game Online Hay Cho Dien Thoai wap tai game java, tai game crack, game viet hoa hay, game online tuyen chon,
Sáng ngày hôm sau, dùngxong bữa sáng, mọi người lên đường tới Tử Cấm Thành.
My sinh viên Bắc Kinhcùng đi đều là người tỉnh ngoài đến Bắc Kinh học, nhưng hầu như đều đã tới TửCấm Thành nên rất quen thuộc với nơi này.
Giáo viên chỉ nói giờ vàđịa điểm tập trung rồi rút lui để sinh viên Bắc Kinh dẫn sinh viên Đài Loan đithăm quan.
Vừa bước vào Ngọ Môn,phản ứng đầu tiên của tất cả các sinh viên đều là phấn khích bắt chước theo mấyvị hoàng đế trong phim tức giận hét lớn: Lôi ra Ngọ Môn chém đầu!
Tuy cũng có người giảithích rằng lôi ra Ngọ Môn chỉ có ý không muốn làm ô uế Tử Cấm Thành, thực tếpháp trường nằm ở chỗ khác
Thế nhưng không thể phủnhận, ấn tượng Ngọ Môn để lại trong mọi người hầu như chỉ là chém đầu mà thôi.
Nếu như là tôi, phản ứngđầu tiên của tôi là:
Ý? Sao chưa qua Tảo Môn[3] đã tới Ngọ Môn [4] rồi? Vậy cánh cổng tiếp theo liệu có phải Vãn Môn [5]không?
Nhưng tôi vốn đã chẳngphải người bình thường, vậy nên không cần để ý đến tôi làm gì.
“Lương Lương, hóa ra anhở đây.” Noãn Noãn bất ngờ chạy đến gần tôi. “Mau! Em nhìn thấy nhà anh rồi!”
“Gì cơ?” Tuy tôi rấtkinh ngạc nhưng vẫn chạy theo sau Noãn Noãn.
Chạy được hơn ba chụcbước, Noãn Noãn dừng lại, thở hổn hển đưa tay phải chỉ về phía trước: “Đến nhàanh rồi này.”
Theo hướng tay em, tôithấy một người đàn ông trung niên đang cầm một túi vải màu xám trắng.
Tôi quay lại nhìn NoãnNoãn, tay phải em ôm lấy bụng, vẻ như cười đến đau cả ruột.
“Buồn cười lắm,” tôinói.
“Đợi đã.” Noãn Noãn phìcười, cố lấy lại vẻ bình tĩnh, nhưng chưa bình tĩnh nổi một giây đã lại phá lêncười.
“Đợi đã đợi đã…” Xem raNoãn Noãn hình như cũng
Tuy Noãn Noãn đã dần dầnngưng cười thành tiếng nhưng ánh mắt cười có lẽ khó lòng biến mất trong chốclát.
Tôi nghĩ chắc giờ tâmtrạng em rất vui, đây hẳn là thời cơ tốt để lương tâm tôi trỗi dậy.
Xuyên qua cầu Kim Thủy,chúng tôi như quan viên thời cổ lên triều, kẻ trước người sau thẳng hàng đi vềhướng Điện Thái Hòa.
Đi mãi đi mãi, tôi hắnggiọng nói: “Anh phải nói với em một chuyện.”
“Có gì anh cứ nói đi.”
“Thực ra tên anh khôngphải Lương Lương.”
“Sao?”
“Anh nói thật đấy, tênanh không phải Lương Lương.”
Ánh mắt cười của NoãnNoãn dần dần biến mất, thay vào đó là sự nghi hoặc khó hiểu, rồi là oán trách.
“Đến tên cũng lấy rađùa, anh bệnh đấy à.”
“Sorry.”
“Nói tiếng Anh làm gì?”
“Trong tiếng Đài Loan,những lúc thế này thường nói xin lỗi, anh không biết ở Bắc Kinh có nói thếkhông.”
“Anh bệnh quá hóa đầnà?” Noãn Noãn suýt nữa bật cười. “Đương nhiên là giống rồi!”
Tôi cũng thấy mình hơingốc, ngờ nghệch cười vài tiếng.
“Ê, anh vẫn chưa nói vớiem sao anh lại nói tên là Lương Lương
“Vừa nghe thấy NoãnNoãn, phản ứng đầu tiên của anh là Lương Lương.”
“Hử?”
“Vì đông ấm, hạ mát.”
“Đồng chí này,” ánh mắtNoãn Noãn rõ vẻ nghi hoặc, “suy nghĩ của anh sâu sắc đấy.”
“Nếu như em hỏi anh emtrai AB là ai?” Tôi thử giải thích suy nghĩ sâu sắc của tôi. “Anh sẽ trả lời làCD.”
“Hở?” Ánh mắt Noãn Noãncàng ngờ vực.
“Cũng như khi anh vừanghe thấy cái tên Trần Thủy Biển [6], trực giác liền nghĩ ngay rằng nhà ông tanhất định có năm anh em trai.”
“Năm anh em trai?”
“Kim, Mộc, Thủy, Hỏa,Thổ. Trần Kim Biển, Trần Mộc Biển, Trần Thủy Biển, Trần Hỏa Biển, Trần ThổBiển,” tôi nói. “Nhà họ xếp thứ tự theo Ngũ hành, Trần Thủy Biển là anh ba.”
“Nói như anh, Đạt PhânKỳ [7] là anh cả hơn nữa còn có một em trai tên là Đạt Phân Quái à.”
“Đạt Phân Kỳ làai?”
“Anh không biết hả?”Noãn Noãn trợn tròn mắt. “Chính là người vẽ bức Nàng Mona Lisa ấy.”
“À,” tôi gật gù, “dịchsang tiếng Đài Loan gọi là Đạt Văn Tây, ông ấy không phải anh cả mà là anh hai,vì Đạt Văn Đông, Đạt Văn Tây, Đạt Văn Nam, Đạt Văn Bắc.”
“Chỉ có cách dịch khácnhau mà anh em thiếu mất tận mấy người?”
“Xem ra là thế đấy.”
Noãn Noãn không hỏi nữa,chậm rãi bước về phía trước. Tôi đi phía sau, trong lòng thấp thỏm không yên.
Lúc sau, Noãn Noãn quay đầulại nói: “Đừng buồn nữa. Em kể chuyện cười cho anh nghe.”
“Ừ.”
“Trên xe buýt chật kínngười, có một kiều nữ vô tình giẫm phải chân một anh chàng, cô gái quay đầuchậm rãi nói: Ôi, anh, em sorry anh. Kết quả anh đoán xem chàng trai đó nóigì?”
“Chàng trai đó nói gì?”
“Chàng trai trợn trừngmắt nói: ‘Gì? Cô sorry tôi? Tôi mới sorry cả nhà cô ấy!”
Kể xong Noãn Noãn bậtcười, tôi cũng cười theo mấy tiếng.
Bởi điệu bộ Noãn Noãntrước giả làm kiều nữ yêu kiều thướt tha, sau giả làm anh chàng cộc cằn thô lỗrất sinh động thú vị.
“Anh cho em nói một câu,em sẽ bỏ qua cho anh,” Noãn Noãn ngừng cười nói.
“Không vấn đề gì.”
“Vừa rồi anh nói sorry…”Noãn Noãn cố nín cười. “Em sorry cả nhà anh.”
“Rất hân hạnh.”
“Thế là hết nợ nhé,”Noãn Noãn cười nói, “nhưng về sau em vẫn gọi anh là Lương Lương.”
“Được thôi.”
“Vậy cứ thế đi, về saubiệt danh của anh sẽ là
Tôi gật đầu cười, cùngem bước về phía trước.
Tới khoảng sân rộngtrước Điện Thái Hòa, có bạn vẫy tay về phía chúng tôi, hét: “Lại đây làm kiểuảnh!” Tôi và Noãn Noãn vội chạy lại, dưới Điện Thái Hòa đã có hơn chục sinhviên xếp thành hai hàng.
Chuẩn bị chụp ảnh, tôigiơ ngón trỏ và ngón giữa lên làm hình chữ V, Noãn Noãn rất tò mò.
“Sinh viên Đài Loan quenlàm chữ V cho cool, hoặc chếch ngón cái và ngón trỏ để dưới cằm, hoặc dùng ngóntay đặt lên má, ngón nào cũng được, gọi là làm hàng.”
Tôi vừa nói xong đã nghethấy tiếng cậu bạn chụp ảnh hét “Konica”, giữa tiếng Konica, một tia sáng lóelên.
Hỏi Noãn Noãn vì saophải nói Konica?
Câu trả lời cũng nhưngười Đài Loan hay nói chữ C trong tiếng Anh, đều là để nhe răng ra cười màthôi.
Tôi và Noãn Noãn bướcvào Điện Thái Hòa, đây là nơi hoàng đế đăng cơ, phải xem cho kĩ mới được.
Trong điện, sàn được látbằng gạch vàng, có sáu cột trụ đường kính một mét, bề mặt chạm khắc họa tiếtmây rồng thếp vàng.
Long kỷ và bình phongđược đặt chính giữa sáu chiếc cột kim long, ngự trên đài cơ cao hai mét màuvàng.
Nhìn chiếc long kỷ thếpvàng, tôi bắt đầu đếm xem trên long kỷ có thật có chín con rồng hay không, đếmmãi đếm mãi đến thần người ra.
“Nhớ lại chuyện kiếptrước hả?” Noãn Noãn hỏi đùa.
“Không.” Tôi sực tỉnh,đáp: “Kiếp trước anh ở Ngọ Môn.
“Cái anh này lạ thậtđấy.” Noãn Noãn cười nói.
Sau khi ra khỏi ĐiệnThái Hòa, tôi vẫn đi dạo cùng Noãn Noãn.
Cảm giác phương hướngcủa Noãn Noãn hình như không được tốt, lại không thích nhìn biển chỉ dẫn bênđường nên thường vòng qua vòng lại một chỗ mấy lần.
Người khác đi từ CungCàn Thanh sang Điện Dưỡng Tâm, chúng tôi lại đi từ Điện Dưỡng Tâm sang Cung CànThanh.
“Giời ạ, không đi lạcđược đâu, anh yên tâm,” em luôn nói thế.
Trên đường đi Noãn Noãnhỏi về mọi thứ ở Đài Loan, cũng hỏi cả gia cảnh nhà tôi.
Tôi nói tôi là anh haitrong nhà, trên có một chị gái, dưới có một em gái.
“Có anh chị em chắc phảivui lắm. Không như em, là con một trong nhà,” Noãn Noãn nói.
“Nhưng anh toàn bị ănđòn thôi.”
“Sao lại thế?”
“Lúc mấy chị em cãinhau, bố anh khi thì nói lớn phải nhường bé, anh là đứa lớn nên bị đánh; có khibố anh lại nói bé phải nghe lớn, anh lại thành đứa bé nên bị đánh. Vậy nên toànbị ăn đòn.”
“Thật thế á?”
Tôi cười hì hì, nóitiếp:
“Người ta nói làm anh cảcó thể bồi dưỡng phong thái lãnh đạo, anh cả khá ngang ngạnh, nhưng cũng chínhngang ngạnh nên mới thích hợp trở thành người dẫn đầu. Còn về những loại xếpgiữa giữa như anh, vì hay bị đánh nênâu ngày nhìn thấy gậy là biết nói: đánh điđánh đi, đánh chết con đi, do vậy mà học được tính độ lượng.”
“Độ lượng?” Noãn Noãnkhông đồng tình. “Thế gọi là chây ỳ.”
“Thế nhưng cũng có nhữngngười xếp giữa giữa rất xảo quyệt, đánh thằng anh thì họ làm thằng em, đánhthằng em thì họ làm thằng anh. Những người đó sau này lớn lên sẽ trở thànhnhững nhân vật lợi hại.”
“Thật không?”
“Ví dụ như Trần ThủyBiển đứng thứ ba trong năm anh em trai chính là một nhân vật lợi hại biến đổikhôn lường.”
“Toàn nói bừa.” Một lúcsau, Noãn Noãn mới thốt ra câu này.
“Anh không biết em còndẫn anh đi mấy vòng nữa mới ra khỏi Tử Cấm Thành, không nói bừa thì chán lắm.”
“Rồi, đến Ngự Hoa Viênrồi đây.” Em dừng bước chỉ về phía trước. “Qua Ngự Hoa Viên là đến Thần Vũ Môn,ra khỏi Thần Vũ Môn là ra ngoài Tử Cấm Thành rồi.”
Từ lúc bước vào Tử CấmThành đến giờ, cứ ngỡ thế giới đâu cũng đều cao lớn, vuông vức, rộng rãi, khôngngờ Ngự Hoa Viên lại lung linh xinh xắn, thanh tịnh tú lệ thế này.
Trong vườn đầy nhữngngọn giả sơn, cây cổ thụ cao lớn, kỳ hoa dị thảo và những lầu gác trang nhã,dưới chân còn có đường đá quanh co uốn lượn.
Tôi và Noãn Noãn dạo quanhững cây hoa, lầu gác, giả sơn trong Ngự Hoa Viên, còn thấy cả cây liên lý[8].
Cây do hai nhánh chínhcủa hai cây bách cuốn lấy mà thành, như thể một đôi tình nhân âu yếm ôm chặtlấy nhau.
Một nhóm người đang đứngdưới cây liên lý chụp ảnh, mà lại còn cứ từng đôi một nam một nữ.
Noãn Noãn nói cây liênlý này đã hơn 400 tuổi, tượng trưng cho tình yêu chân thành thuần khiết.
“Đẹp thật đấy,” ngắmnhìn chăm chú cây liên lý một lúc sau, Noãn Noãn mới nói, “phải không?”
“Đẹp thì đẹp đấy, nhưngchắc cô đơn lắm.”
“Cô đơn?”
“Vì trong hoàng cung nàynó đâu chứng kiến nổi một tình yêu chân thành, thuần khiết, vậy nên cứ sống mãivậy đó.”
“Hả?”
“Nếu như có một ngày,các cặp nam nữ trên đời đều có thể đối với nhau chân thành, thuần khiết, thìcòn cần gì cây liên lý nhắc nhở chúng ta sự chân thành, thuần khiết trong tìnhyêu nữa? Đến lúc đó, cây liên lý có thể ngậm cười héo khô được rồi.”
“Anh ấm đầu đấy à?” NoãnNoãn chăm chú quan sát tôi. “Đợi lát em mua kem cho anh.”
“…” Phù, đúng là nóngthật.
Tháng Bảy ở Bắc Kinh khônóng hệt ở Đài Loan, huống hồ lại đã đi bộ cả một buổi sáng.
Qua Thần Vũ Môn, tôi lạiđi thẳng tiếp, Noãn Noãn ở phía sau gọi tôi: “Lương Lương! Anh đi đâu đấy? Địnhhọc theo Sùng Trinh đấy à?”
“Sùng Trinh?” Tôi dừnglại, quay đầu phát hiện Noãn Noãn bước khỏi Thần Vũ Môn liền rẽ phải.
“Khi Lý Tự Thành tấncông vào Bắc Kinh, hoàng đế Sùng Trinh cũng như anh đi thẳng đến Cảnh Sơn đốidiện treo cổ tự vẫn.” Noãn Noãn cười, đưa tay vẫy tôi. “Mau qua đây, đừng nghĩquẩn.”
“Nguy hiểm thật,” tôiquay lại cạnh rồi nói.
Ở đây có sông Hộ Thànhrộng hơn 50 mét, chúng tôi tìm một chỗ ngồi nghỉ dưới bóng cây xanh mướt bênsông.
Noãn Noãn mua hai quekem, đưa cho tôi một que.
Hầu hết sinh viên đều đãđi ra, túm năm tụm ba tán chuyện, chụp ảnh hoặc uống nước giải khát.
Tôi và Noãn Noãn vừa ănkem vừa lau mồ hôi, em nói hình như tôi đã trở về trạng thái bình thường, tôinói điều đó chứng tỏ là không bình thường.
Tôi lại kể với NoãnNoãn, ở Đài Loan có một nơi tên là “Thiên Lãnh”, kem que ở đó cực kỳ ngon.
“Kem que chính là kemcây mà bọn em thường nói ấy.” Tôi giải thích thêm.
“Em hiểu mà.” Noãn Noãnmỉm cười, nụ cười có chút kỳ quái.
“Hì, thế lúc nào thì dẫnem đi thăm chỗ Noãn Noãn?” Noãn Noãn hỏi.
Hóa ra tôi vừa nói đếnThiên Lãnh lại làm Noãn Noãn nhớ ngay đến Noãn Noãn. Tôi nghĩ một lúc rồi nói:“Có lẽ vào mùa đông [9].”
“Bài này mấy năm trướcnổi lắm, gần thành Quốc ca đấy.”
Tôi đang định đáp trảthì Từ Trì đã đi về phía tôi hét lớn: “Anh Thái!”
Từ Trì tay cầm máy ảnhkỹ thuật số, nói: “Chụp cho hai người một kiểu nào.”
Tôi và Noãn Noãn lấy bứctường thành sau lưng làm nền, hai bên giữ một khoảng cách đến gió thổi gấu áocũng chỉ vừa may chạm phải nhau.
Lúc chuẩn bị chụp, t tôitheo thói quen làm hai dấu chữ V, Noãn Noãn nói tôi làm hàng, tôi bảo tôi giàrồi đâu dám.
Từ Trì hét một, hai, ba,Konica, Noãn Noãn cũng nói theo “Konica”.
Tôi nhắm đúng lúc ấyhét: Kodak.
“Anh nói gì đấy.” NoãnNoãn phì cười khì khì.
Từ Trì nhanh tay bấmmáy, hình như đã may mắn bắt được khoảnh khắc ấy.
Noãn Noãn vội vàng chạylại, xem xong ảnh trong máy, em căng thẳng nói: “Không được! Cậu phải xóa cáiảnh này đi.”
Tôi cũng chạy lại xemcảnh Noãn Noãn phì cười lúc nãy thế nào, nụ cười của Noãn Noãn rất rạng rỡ.
Tôi đột nhiên nhớ đến từ“kiều” mới nghe tối qua.
Người Bắc Kinh dùng chữ“kiều” xem ra cũng có lý do, đã gọi là kiều nữ, chắc chắn phải rạng rỡ kiềudiễm.
“Tớ cho cậu một cây kem,cậu xóa nó đi,” Noãn Noãn nói với Từ Trì.
“Anh cho chú hai que,không được xóa,” tôi cũng nói với Từ Trì.
“Chúng ta là anh em.” TừTrì vỗ vỗ vai tôi, “Em có chết cũng không xóa.”
Tôi rưng rưng nước mắt,nắm chặt lấy hai tay cậu ta, suýt bật khóc.
“Sao anh không cho xóa?”Giọng Noãn Noãn có chút bực bội. “Miệng em mở rộng quá, không đoan trang.”
“Sao thế được? Đấy là nụcười tự nhiên, rất thân thiện, tóm lại chỉ có một chữ đẹp
“Lại nói bừa nữa.”
“Em xem.” Tôi quay sangđối diện với em. “Mắt anh còn mở thao láo thế này, bừa là bừa thế nào.”
Noãn Noãn đang định phảnpháo thì nghe tiếng các thầy giục mọi người tập trung.
Sinh viên tề tựu đông đủxong cùng chụp một bức ảnh tập thể, rồi tới nhà hàng gần đó dùng cơm.
Phân nhóm quả có tácdụng, lúc ăn cơm cũng phân theo nhóm mà ngồi, không phải do dự hồ nghi gì nữa.
Tôi và Noãn Noãn cùngmột nhóm, các bạn cùng bàn đại để cũng quen biết ít nhiều nên bữa ăn trôi quarất suôn sẻ.
Bữa này có sủi cảo, mìvằn thắn, trời nóng nên tôi không có hứng ăn lắm, cũng không ăn được nhiều.
Ăn xong mọi người muốnđi dạo Bắc Hải, Bắc Hải là vườn Ngự Uyển của hoàng gia, nằm ngay phía tây bắccủa Tử Cấm Thành.
Mạn phía tây của TiềnMôn có một tòa thành tròn, trong Điện Thừa Quang trên thành có thờ một bứctượng Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đẽo bằng bạch ngọc cao gần một mét rưỡi tọa trênkhám thờ Phật bằng gỗ khắc rồng mặt quay về hướng Bắc.
Tượng Phật ngọc khiếtbạch vô song, phát ra những ánh hào quang dịu nhẹ, chỉ đáng tiếc bên cánh taytrái bức tượng có một vét dao chém, là dấu tích Liên quân tám nước để lại.
Tôi đoán do tám nướcmuốn chiếm Phật ngọc, định xẻ bức tượng ra làm tám nhưng không thành.
Có thể thấy Phật ngọc làmột tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, có thể khiến người ta trước cảnh binh đao máulửa mà vẫn bình tĩnh suy xét đến phân chia công bằng.
Điện Thừa Quang trước cómột đình nghỉ lát ngói lưu ly xanh, trên đài hoa sen bằng đá trong đình bày mộtchiếc vò ngọc hình bầu dục.
Vò ngọc màu lục thẫm cóvân trắng, cao bảy mươi phân, chu vi chừng năm mét, trông như một cái bồn tắm.
…
Thầy Lý ở Bắc Kinh nóichiếc vò ngọc này là sau khi Nguyên Thế Tố [10] tiến vào Bắc Kinh, mở đại tiệcquân thần thưởng tướng sĩ, sai thợ lựa cả phiến ngọc thạch rồi tỉ mẩn đẽo khắclàm thành vò uống rượu, có thể chứa hơn ba mươi lít rượu.
Vân trắng trên ngọc tạothành những con sóng hung hãn, cuộn trào chảy xiết, những con rồng biển nhenanh giơ vuốt vươn mình trên lớp sóng biển; cũng có cả các loài động vật biếnthể có vảy như lợn, ngựa, tê giác, hệt như quỷ thần hình thú dưới Long cungtrong truyền thuyết.
Toàn bộ phong cách điêukhắc thể hiện rõ khí phách hào phóng, dũng mãnh của dân tộc du mục.
“Càn Long khi còn tại vịcũng cho gọt giũa lại chiếc vò ngọc này bốn lần, do cách chế tác và phong cáchgiũa ngọc đời Nguyên, Thanh khác nhau, nên có thể phân biệt ra những điểm khácbiệt đã từng qua gọt giũa,” thầy Lý nói. “Các bạn có nhìn ra không?”
Mọi người chăm chú quansát chiếc vò ngọc, bàn tán sôi nổi.
Noãn Noãn hỏi tôi: “Anhnhìn ra không?”
“Đương nhiên.” Tôi gậtđầu, “Vết đẽo của đời Nguyên khá tròn, còn vết của đời Thanh lại khá nông.”
“Thật á?” Noãn Noãn hơicúi người, tập trung trí lực chăm chú nhìn vò ngọc.
“Nguyên tức là tròn vẹn,Thanh tức là nhẹ nông,” tôi nói. “Đây chính là thâm ý phía sau tên mỗi triềuđại.”
Noãn Noãn ban đầu cònthần người ra, rồi lập tức đứng thẳng dậy, qu lại chỉ tôi nói: “Rõ ràng làkhông hiểu mà còn bày đặt.”
Tôi đương nhiên khônghiểu, nếu như cứ chăm chú dị thường như vậy mà có thể nhìn ra điểm khác biệtthì tôi sớm đã đổi nghề làm nhà điêu khắc rồi.
Bắc Hải thực ra là hồ,giữa hồ có Đảo Ngọc, sau khi xuống thành tròn đi qua cầu Vĩnh An được lát bằngđá cẩm thạch trắng là tới.
Trên Đảo Ngọc có tòaBạch Tháp, Noãn Noãn nói đó là biểu tượng của Bắc Hải, trong tháp còn có haihạt xá lợi [11].
Leo lên Bạch Tháp, phóngtầm mắt nhìn xa bốn phía, tầm nhìn rất đẹp, có thể thấy cả dải kiến trúc ởtrung tâm Bắc Kinh.
Phía bắc Đảo Ngọc cóthuyền, có thể chèo qua hồ tới bờ bắc, phần lớn các bạn đều chọn ngồi thuyền,nhưng tôi muốn đi từ cầu Trắc Sơn phía đông sang bờ đông rồi dạo quanh một vònghồ.
Noãn Noãn nói khôngđược, giờ trời đang nóng, nhỡ tôi say nắng váng đầu lại nói mấy câu ngớ ngẩnđến khi nam nữ trên đời đều đối với nhau chân thành thuần khiết thì Bắc Hải cóthể ngậm cười mà cạn rồi.
“Xem bói bảo anh thángnày kỵ nước.” Tôi vẫn lắc đầu.
“Lại còn nói vớ vẩnnữa.” Noãn Noãn nói với người bên cạnh: “Các đồng chí, kéo anh ấy lên thuyềnthôi!”
Hai cậu nam sinh ngườibên trái người bên phải kẹp tôi lên thuyền, Noãn Noãn cười đắc ý.
Lên bờ, một đoàn ngườitiến vào Cửu Long Bích.
Hai bên Cửu Long Bíchđều có chín con rồng lớn, trên tường lát đá lưu ly bảy màu độc nhất vô nhị, tôiở Đài Loan sớm đã nghe danh qua sách v
Tôi cố gọi Từ Trì, nhờcậu ta giúp tôi chụp riêng một kiểu, và lại đứng trước Cửu Long Bích giơ taychữ V.
“Rồng quẫy rồi kìa,”Noãn Noãn cười nói.
Tôi quay lại nhìn, gạchlưu ly rực rỡ sắc màu lại thêm ánh sáng phản chiếu đúng là khiến người ta có ảogiác rồng quẫy.
Rời Cửu Long Bích, quaNgũ Long Đình, rồi lại men theo bờ tây tới Tây Môn, xe đã đợi bên ngoài TâyMôn.
Tôi lên xe, đánh mộtgiấc thì về đến “trường ngủ” (tôi không có ý xúc phạm trường đại học này đâu).
Rửa mặt qua loa, lát saucó vị học giả đến giảng bài về Lịch sử và Văn hóa Cố Cung.
Tiết giảng rất thú vị,không phải viết lên bảng mà dùng power point chiếu rất nhiều ảnh.
Hết giờ, chúng tôi phảiở lại làm tiết mục tự giới thiệu bù cho tối qua.
Giáo viên cũng hy vọngsinh viên Đài Loan bày tỏ một chút cảm tưởng về Bắc Kinh hoặc Cố Cung.
Màn tự giới thiệu trênthực tế chỉ mang tính hình thức, bởi đám sinh viên đã quá quen với nhau rồi.
Điều khiến tôi đau đầulà cái gọi là “cảm tưởng”.
Tôi nhớ lại lúc ở sânbay đợi làm thủ tục lên máy bay rời Đài Loan, trong lòng hồ hởi phấn khởi khôngđể đâu cho hết.
Trước khi chuyển tiếp từHồng Kông tới Bắc Kinh, nhìn hai chữ “Bắc Kinh” trên cửa máy bay, cảm giác phấnkhởi trong tôi trở nên trong suốt, tuy vẫn tồn tại nhưng dường như quá mơ hồ.
Địa danh vẫn luôn khoanthai nằm trong sách giáo khoa của tôi từ tiểu học, trung học rồi đến cả đạihọc.
Tôi thường nghe nói vềnó nhưng chưa từng tận mắt thấy diện mạo nó thế nào.
Tôi không thể tưởngtượng nổi sau khi tiếp xúc với Bắc Kinh, cảm xúc sẽ ra sao?
Điều này hơi giống nhưnghe bài hát của ai đấy cả đời, bỗng một ngày tự nhiên phải chạy lại bắt tayngười ca sĩ ấy.
Bắt tay xong rồi, anhhỏi tôi cảm tưởng thế nào?
Tôi chỉ có thể nói xinđợi chút, tôi phải hỏi tay phải của tôi đã.
Lúc này tôi đứng trênbục giảng, giới thiệu xong tên mình lại phải nói ra cảm tưởng sau khi bắt tay.
Tôi có thể giơ tay phảira bảo mọi người talk to this hand không?
Tôi chỉ có thể nói CốCung rất lớn, Bắc Kinh lại càng lớn, ngay đến sủi cảo và vằn thắn bữa trưa ăncũng lớn hơn ở Đài Loan.
“Tóm lại, chỉ có một chữLỚN,” tôi đi đến kết luận.
“Sau đó thì sao?” thầyLý bên Bắc Kinh hỏi.
“Vì lớn, nên khiến ngườita cảm thấy mình nhỏ bé.”
“Còn gì nữa?” thầyTrương bên Bắc Kinh hỏi.
“Ừm…” tôi nghĩ một lúc.“Nhỏ bé có thể giúp người ta học được cách khiêm tốn. Có điều em vốn dĩ đã làngười khiêm tốn, mà lại năm phần khiêm, năm phần tốn, rất phù hợp với đạo TrungDung. Đến Bắc Kinh, thăm xong Cố Cung, biến thành tám phần khiêm, hai phần tốn,có hơi khiêm nhường quá rồi. Em phải đi xem lại một số thứ nhỏ bé mới có thểchỉnh
Cả giảng đường yên lặngnhư trước giờ chiếu bóng.
“Em có thể đi xuống đượcchưa ạ?” đợi hồi lâu tôi mới hỏi.
Không đợi thầy giáo lêntiếng, toàn thể các bạn sinh viên đều vội vàng vỗ tay hoan nghênh tôi xuốngkhỏi bục giảng.
“Thế nào?” tôi ngồi vềchỗ cũ, quay đầu hỏi Noãn Noãn. “Rất cảm động phải không?”
“Tóm lại, chỉ có một chữbừa,” Noãn Noãn nói.
Tiết mục tự giới thiệukiêm buổi phát biểu cảm tưởng kết thúc, liền đến bữa tối tôi mong đợi đã lâu.
Vì bữa trưa ăn ít nênbuổi tối tôi rất mau đói.
Trước khi bước vào phòngăn, tôi để tâm quan sát tấm biển hiệu, phát hiện một từ quan trọng: “Món Du”.
Hồi cấp Ba tôi học rấtkhá môn Địa lý, cũng biết Du là tên gọi tắt của Trùng Khánh, vậy nên đây hẳn làmón Trùng Khánh.
Trùng Khánh ở tỉnh TứXuyên, chắc cũng có nguồn gốc sâu xa với món Tứ Xuyên.
Món Tứ Xuyên…?
Tôi bắt đầu toát mồ hôilạnh.
Tôi không giỏi ăn cay,hồi trước ở Đài Loan lần đầu đi ăn lẩu cay đã bị đau bụng mất ba ngày.
Trong ba ngày ấy, đi rađi vào nhà vệ sinh, cuối cùng tôi cũng lĩnh ngộ ra thế nào là tí tách tí tách
“Ăn được cay không?” vừabước vào phòng ăn, thầy Lý đã mỉm cười hỏi thăm.
Bạn đã thấy ai xé vé vàorạp rồi, phim sắp chiếu còn gào thét đòi ra chưa?
“Cũng được ạ,” tôi đànhđáp.
“Vậy thì hôm nay ăn rấtđã đấy,” thầy Lý lại nói.
Tôi không cầm được haihàng nước mắt nam nhi.
Quả nhiên, món đầu tiênđược bê lên đã khiến tôi liên tưởng ngay đến Biển Đỏ ở Israel.
Nước canh đầy những mảngdầu đỏ trôi nổi, tôi đâu ngây thơ đến nỗi cho rằng đấy là nước cà chua.
“He he,” Noãn Noãn cười.
“Cười gì thế?” tôi hỏi.
“Nghe nói người giỏi ăncay nhìn thấy đồ cay là mặt đỏ lên ngay; người không biết ăn cay thì mặt sẽ táixanh.”
“Ý em là gì?”
“Không có gì,” Noãn Noãnnói. “Em thấy mặt anh rất đỏ, nên chỉ vui thay anh từ tận đáy lòng thôi.” Nóixong em lại cười khì khì mấy tiếng.
“Xin cho phép tiểu muộigiới thiệu với huynh món này,” Noãn Noãn cười nói. “Đầu tiên thái cá tươi thànhlát mỏng, múc dầu ớt cay từng thìa từng thìa trộn chín, thế là xong.”
“…”
“Từng thìa từng thìađấy.” Noãn Noãn lại làm thêm động tác tay.
Tôi thử cầm bát lên,nhưng tay trái hơi run, bát lắc lư như gặp động đất.
“Xin cho phép tiểu muộiphục vụ huynh.” Noãn Noãn gắp mấy miếng cá bỏ vào bát tôi, lại tưới thêm nướcxốt, “Huynh thử đi.”
Tôi gắp một miếng cálên, nuốt chửng vào bụng trước ánh mắt rạng ngời của Noãn Noãn.
Cay đến cháy da đầu mất,cảm giác như có cột khói đang bốc thẳng lên đầu.
“Thấy thế nào?” NoãnNoãn hỏi.
“Cái… đang… cay” Lưỡitôi phồng rộp, nói không nên lời.
“Xin cho phép tiểu muộigiúp huynh đưa ra kết luận,” Noãn Noãn lại nói. “Thịt cá cay, nước xốt lại càngcay, tóm lại chỉ có một chữ cay.”
“Cái này quả thực là quácay.” Cuối cùng tôi đành thú nhận: “Anh không giỏi ăn cay.”
“Anh ăn được chứ, đừngkhiêm tốn quá. Ăn nhiều chút cay nhỏ bé này đi, anh sẽ cân bằng lại, không cònquá khiêm nhường nữa đâu.”
Món thứ hai lại là mộtđĩa đỏ rực, trông như thể trên đĩa có lửa.
Tiêu đỏ cay chiếm đa số,thịt gà chỉ chiếm thiểu số, còn đang hồ nghi liệu có phải bây giờ tiêu cay rẻhơn thịt gà không thì Noãn Noãn đã xúc nửa bát nhỏ đặt trước mặt tôi. Chỉ cóhai miếng thịt gà, còn đâu toàn là tiêu cay.
“Đây là gà cay, nghe nóitiêu cay mới là nguyên liệu chính, thịt gà chỉ là phụ liệu thôi,” Noãn Noãncười nói.
Tôi không dám ăn riêngtiêu cay, đành gắp đồng thời cả gà cả tiêu, trên bột tiêu còn mấy hạt nho nhỏ.
Mới nhai một miếng, tôiđã quên mất sự tồn tại của cái ghế bởi toàn mông tê li
“Đừng coi thường mấy hạtbe bé này, đây là tiêu hoa đấy.” Noãn Noãn dùng đũa khều mấy hạt nhỏ trên lớptiêu đỏ cay. “Sẽ làm anh cay đến nhảy disco luôn.”
Món này vừa tê vừa cay,quả thật quá chán chường, quá lạc hồn rồi.
“Lương Lương, anh khócrồi à?”, Noãn Noãn hỏi.
“Dân tộc mình trước đâykhổ quá.” Tôi lau lau khóe mắt. “Thật là khiến người ta thương cảm.”
“Vậy ăn nhiều chút, nuôidưỡng tinh thần cho tốt mới báo đáp tổ quốc được.”
“Anh không ăn nổi nữađâu.”
“Được mà.”
“Noãn Noãn, anh sai rồi.Tha cho anh đi.”
Noãn Noãn cười sặc sụa,bộ dạng rất vui vẻ.
Bụng đói cồn cào, tôilại miễn cưỡng cầm đũa lên.
“Ăn tê sẽ hết ghê, ăncay sẽ khỏi say,” tôi nói.
“Anh nói gì đấy?” NoãnNoãn hỏi.
Tôi nghĩ tôi đã cay đếnnước mắt nước mũi ròng ròng, không biết nói trăng nói sao gì nữa rồi.
“Không ngờ món Tứ Xuyênlại cay tê thế này,” tôi lấy cốc nước, uống một hơi xong mới nói.
“Đây là món Trùng Khánh.Anh mà nói đây là món Tứ Xuyên thì người Trùng Khánh chắc chắn không tha choanh đâu.”
“Hóa ra món Trùng Khánhkhông à?”
“Anh mà nói món TrùngKhánh không phải món Tứ Xuyên thì người Thành Đô [12] chắc chắn sẽ tủi thân lắmđấy.”
“Này, anh chỉ là một kẻđáng thương không ăn được cay lại phải nhét tiêu đầy bụng, đừng làm khó anh nữađi.”
“Thực ra là vì món TrùngKhánh muốn tách riêng, trở thành hệ ẩm thực thứ chín của Trung Quốc, nhưng mónTứ Xuyên lại không đồng ý.”
“Món Trùng Khánh với mónTứ Xuyên có gì khác nhau?”
“Đơn giản mà nói thì,món Tứ Xuyên có vị cay dịu dàng uyển chuyển, món Trùng Khánh lại cay kiểu thômộc phóng khoáng.” Noãn Noãn cười cười. “Đợi lát nữa em chọn thứ gì không quácay cho anh.”
“Vô cùng cảm kích.” Tôivội vàng cảm ơn.
“Em chỉ có thể cố hếtsức thôi. Dù gì chuyện này cũng như tìm xương trong trứng.”
Tôi thở dài, xem ra tốinay phải chịu bụng đói rồi.
“Sao tối nay lại phải ănmón Trùng Khánh cay thế này chứ?”
“Em nghĩ các thầy có lẽđang muốn thị uy với mấy sinh viên Đài Loan các anh đấy.”
“Thị uy đáng nhẽ nên làmtừ tối qua lúc xuống máy bay mới phải.”
“Nếu như tối qua đã thịuy, nhỡ may làm quá, các anh lại chạy hết về Đài Loan thì sao được,” Noãn Noãnnói. “Hôm nay làm vẫn tốt hơn, đã lên sân khấu, hóa trang xong xuôi rồi, cácanh còn có thể không hát được không.”
“Nham hiểm
“Em đùa đấy, anh đừng cótưởng thật.”
Noãn Noãn dường như đãtrở thành một viên quan nếm độc, ăn trước xem có cay hay không rồi mới quyếtđịnh gắp cho tôi.
Lúc gắp thức ăn cho tôi,em còn tiện thể bỏ luôn mấy thứ tiêu cay với tiêu hoa.
Chỉ đáng tiếc là mónTrùng Khánh thô mộc phóng khoáng, bỏ đi tiêu cay cũng chẳng thể thanh tao nhonhã nổi.
Kết quả là cả bữa ăn tôichỉ ăn được vài miếng, đến canh cũng không dám uống.
Nhưng các sinh viên ĐàiLoan khác thì ăn rất đã, chỉ có hai ba người bị bất tỉnh vì quá cay.
Tôi về phòng nghỉ, khôngchịu nổi bụng rỗng lại mò ra đường kiếm hàng ăn gọi một bát mì.
Một bát mì cực to đượcbê lên, tôi nhìn quanh bàn chỉ có mỗi đũa, bèn đứng dậy đi đến quầy, hỏi: “Côcó muỗng canh không?”
“Cái gì?” Cô bán mì hìnhnhư không nghe rõ.
Tôi nghĩ chắc cô khôngnghe được giọng Đài Loan, bèn thử uốn đầu lưỡi hỏi lại lần nữa: “Muỗng canh?”
“Cái gì?” Cô vẫn khônghiểu.
Tôi đành dùng tay làmđộng tác múc canh đưa lên miệng.
“Thìa chứ gì?” Cô lấymột cái thìa đưa cho tôi, miệng còn nói lớn: “Thìa là thìa, nói cái gì mà muỗngcanh? Muỗng muỗi gì?” Khách trong tiệm cười ha hả, cô bán mì cũng cười theo nhưthể thi xem ai cười to hơn.
Cô tôi từ Đài Loan đếnkhông hiểu gì, cô nên nhỏ tiếng một chút, có phải tôi đỡ ngượng hơn bao nhiêukhông.
Tôi ăn vội ăn vàng nửabát mì rồi biến thẳng.
Trên đường về ký túc,tôi gặp cậu em khóa dưới đi vệ sinh. “Em bị đau bụng,” cậu ta nói.
“Đỡ chưa?” tôi hỏi.
“Chưa anh ạ.” Cậu ta lắcđầu. “Lại sắp bét bung ra như hoa hướng dương rồi đây.”
“Thằng đần!” Tôi vộivàng bịt miệng cậu ta lại. “Không được nói mấy lời đấy ở đây.”
Tôi cùng cậu ta vềphòng, vừa may gặp đúng Cao Lượng.
“Anh Thái, mọi ngườiđịnh đi dạo phố ẩm thực, anh đi cùng đi,” cậu ta nói.
Hóa ra sinh viên BắcKinh sợ sinh viên Đài Loan không quen ăn cay bèn đưa ra đề nghị đi phố ẩm thựcđánh chén.
Các giáo viên cũng khôngcấm cản, chỉ dặn dò ra ngoài chú ý cẩn thận, đừng về muộn, đừng giả hồ đồ tưởngphố bar là phố ẩm thực.
Phố ẩm thực cũng giốngnhư chợ đêm Đài Loan, chỉ có điều chợ đêm Đài Loan bán cả mấy thứ như quần áo,giầy dép, CD, thỉnh thoảng còn có cả quầy coi bói, tiệm mát xa, còn phố ẩm thựcchỉ có toàn đồ ăn.
Vừa ăn hơn nửa bát mì,tôi cũng không thấy đói nên chỉ ngắm nghía đây đó, dù gì ngắm cũng không mấttiền.
Lòng vòng một hồi, hươngthức ăn bắt đầu kích thích làm tôi muốn thử chút ít.
“Lương Lương.” Tôi quaylại thì thấy Noãn Noãn, em đưa cho tôi hai xiên thịt dê, nói: “Này, cho anh.”
“Không cay chứ?”, tôihỏi.
“Anh thử xem.”
Tôi hơi hãi, dùng mũihít ngửi mấy cái, lại lè lưỡi liếm thử.
“Úi chao, hâm quá đấy,”Noãn Noãn cười nói. “Cứ như con cún ấy.”
“Hình như không caylắm,” tôi nói.
“Em cố ý bảo người takhông cho cay quá mà,” Noãn Noãn nói.
“Cảm ơn em nhé.”
Noãn Noãn mỉm cười,“Buổi tối anh ăn ít, lát nữa ăn thêm nhiều vào.”
Tôi kể với Noãn Noãnchuyện lẻn ra ăn mì, tiện thể kể luôn quá trình hỏi xin muỗng lại thành tròcười.
Noãn Noãn cười đến khôngkhép nổi miệng, khó khăn lắm mới ngừng lại nói: “Dù gì thì cũng ăn rồi, chúngta ăn thêm ít đồ ăn vặt nữa.” Nói xong bèn kéo tôi đi ăn Lư Đả Cổn [13], Ái OaOa [14], Uyển Đậu Hoàng [15] mang đậm phong vị Bắc Kinh.
Nói theo cách của ĐàiLoan, mấy món này đều có thể quy vào đồ ngọt.
Chúng tôi gắng hết sứcđể ăn mỗi thứ một ít, nếu ăn không hết thì lại chuyển cho các bạn khác bêncạnh, rồi nói: “Cho cậu một ít, coi như làm quen.”
Dạo phố hơn một tiếng,mọi người bèn kéo về trường c.
Tôi ăn no quá, về đếnphòng là nằm vật xuống nghỉ; cậu em khóa dưới và Từ Trì, Cao Lượng còn xem lạimấy bức ảnh đã chụp trong ngày.
“Anh Thái, gà của anhnày,” Từ Trì gọi.
Tôi nhảy một phát từ trêngiường xuống (tôi vẫn đang nằm trên giường mà), xúm lại với bọn họ, hỏi: “Đâu?”
Từ Trì giơ máy ảnh ratrước mặt tôi, màn hình máy ảnh hiện lên rõ ràng nụ cười của Noãn Noãn.
Tôi nhìn chăm chăm NoãnNoãn mấy giây, Từ Trì chuyển sang ảnh tiếp theo, tôi lập tức chuyển lại, lạinhìn chăm chăm mấy giây nữa.
“Anh Thái, anh về ĐàiLoan rồi em sẽ gửi cho anh mấy cái ảnh này,” Từ Trì nói.
“Trì huynh.” Tôi sungsướng ôm chầm lấy cậu ta. “Tôi gọi cậu là Trì huynh được không?”
Tối hôm đó tâm trạng bốnngười chúng tôi đều rất phấn khởi, chém gió mãi đến tận khuya.
Cậu em khóa dưới thỉnhthoảng đang chém dở lại chạy vào nhà vệ sinh, Cao Lượng hỏi: “Không sao chứ?”
“Mông em thành tranhPhạn Cốc rồi đây,” cậu ta đáp.
Từ Trì và Cao Lượng hồilâu sau mới hiểu ra Phạn Cốc chính là Phạn Cao, tức Van Gogh, chỉ vì cách phiênâm khác nhau mà thôi.
Tôi ngẫm nghĩ rất lâumới nhớ ra loài hoa Van Gogh thích vẽ nhất là hoa hướng dương.
Định trèo xuống giườngdưới tẩn cho cậu ta một trận vì cái tội nói năng bừa bãi, nhưng thấy cậu ta mồmmiệng há hốc, mặt mũi ngu ngu, chắc đang ngủ mơ rồi. Tôi đành trèo lên giườngmình, nhắm mắt nghĩ đến nụ cười của Noãn Noãn mà
Tìm Kiếm OnPage
Online : 1 Daily : 1 Total : 77 Time : 00:20 Date : 26/12/24